Có những buổi sáng, tôi không cần chuông báo thức. Chỉ cần mùi cà phê len lỏi từ bếp là đủ để tôi tỉnh giấc. Hương thơm ấy như một lời chào dịu dàng, nhắc tôi rằng một ngày mới đã bắt đầu – và bắt đầu theo cách êm đềm nhất.

Từ cao nguyên xanh đến bàn tay bạn

Không phải ai cũng biết, để có một tách cà phê ngon, hành trình bắt đầu từ những hạt cà phê xanh non giữa các cao nguyên đầy nắng gió. Ở Việt Nam, Đắk Lắk, Lâm Đồng hay Gia Lai là những vùng đất màu mỡ cho cây cà phê phát triển. Mỗi vùng mang trong mình một “giọng nói” riêng, một tầng hương vị đặc trưng.

Sau khi thu hoạch, cà phê được sơ chế theo nhiều cách – phơi khô tự nhiên, rửa sạch với nước hay theo phương pháp “mật ong” (honey). Mỗi cách lại tạo ra một cá tính khác biệt cho từng hạt cà phê.

Rồi đến công đoạn rang – nơi phép màu xảy ra. Từ những hạt xanh nhạt trở thành màu nâu óng ánh, rồi tỏa ra mùi thơm không thể lẫn vào đâu được. Người rang cà phê, cũng giống như một nghệ sĩ, phải hiểu rõ hạt cà phê mình đang làm việc cùng, để quyết định mức rang nào phù hợp: nhẹ, vừa hay đậm.

Cuối cùng là pha chế – nơi bạn và tôi gặp nhau trong một tách cà phê nghi ngút khói.

Những cách thưởng thức – mỗi nơi một vẻ

Ở Việt Nam, cà phê phin là một biểu tượng. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thấm đẫm sự kiên nhẫn và suy ngẫm. Cà phê sữa đá là “đặc sản” của Sài Gòn – mạnh mẽ, thẳng thắn và đầy năng lượng.

Ở Ý, một ly espresso nhỏ nhắn nhưng đầy uy lực – đậm đà, nhanh gọn, như chính nhịp sống nơi đây. Còn Thổ Nhĩ Kỳ, nơi cà phê được nấu trong ấm đồng cát nóng, là minh chứng cho việc uống cà phê cũng là một nghi lễ.

Với tôi, mỗi phong cách pha cà phê là một nét văn hóa. Và tách cà phê không chỉ để tỉnh táo – nó để sống chậm lại, để cảm nhận.

Cà phê và những buổi sáng tĩnh lặng

Tôi thường pha cà phê vào lúc 8h30 sáng. Dùng phin nhôm Trung Nguyên được khắc tinh xảo, cà phê rang mộc xay vừa phải. Nước sôi phải để nguội 1 chút, rồi mới chế từ từ. Tôi ngồi chờ, không vội. Đó là 5 phút thiền định mỗi ngày.

Có ngày tôi nghe nhạc jazz nhẹ, có ngày là tiếng chim hót ngoài cửa. Cà phê làm tôi chậm lại – trong một thế giới cứ liên tục chạy. Và tôi biết, không chỉ mình tôi như thế.

Cà phê, với tôi, là một người bạn. Một người bạn kiệm lời nhưng luôn hiện diện. Họ không làm ta vui hay buồn – họ chỉ ở đó, cùng ta đi qua những buổi sáng bình yên, những chiều uể oải hay những đêm cần tỉnh táo.

Thế nên, nếu bạn hỏi tôi: “Cà phê có gì đặc biệt?” – tôi sẽ mỉm cười và mời bạn một ly. Rồi để bạn tự cảm nhận.


P.S: Bạn thích loại cà phê nào? Phin truyền thống, espresso, cold brew hay pour-over? Hãy chia sẻ cùng tôi – biết đâu, ta có thể hẹn nhau ở một quán nhỏ nào đó, trong mùi cà phê ngập tràn.